Xuyên việt thú nhân chi thành
Phan_6
Lúc này Trình Trì mới nói tiếp, “Thật ra ta không hiểu ngươi, ngươi không chịu tiếp thu sự thực ta không phải là Lance, nhưng ngươi lại nói với con của mình rằng daddy của nó không bao giờ trở về, không cần nó nữa. Ngươi có nghĩ tới, sự thực tàn khốc thế này sẽ mang đến cho nó rất nhiều thương tổn hay không?”
Claude không lên tiếng, nhưng trong mắt lại hiện lên nét thống khổ.
Trình Trì thở dài một hơi, “Ta biết, ngươi đã xác định ta không phải Lance, ta không biết vì sao ngươi cứ lảng tránh hiện thực này, nhưng ta chỉ muốn nói một câu, trẻ con là vô tội. Ian là một đứa bé đáng yêu, ta rất thích nó, ta không muốn thấy nó có thêm bất luận thương tổn gì, cho nên ta rất mạo muội nói với nó ta là daddy của nó, chỉ mong rằng nó có thể giống những đứa trẻ khác hạnh phúc mà khôn lớn, ta nguyện ý dành cho nó sự quan tâm và bảo vệ. Đương nhiên, tất cả những điều này ta cần sự đồng ý của ngươi, ta không có ý gì đâu, chỉ vì Ian mà thôi, ngươi nghĩ sao?”
Claude trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng nói, “Ta không có ý kiến, ta rất cảm kích những việc mà hôm nay ngươi đã làm, nỗ lực của ngươi đối với Ian, ta đều ghi khắc trong lòng. Tất cả trước đây, là ta sai, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi.”
Trình Trì nhìn khuôn mặt vô cảm của Claude, không nói gì, chỉ cùng hắn thảo luận về những gì sau này Ian hỏi thì hai người phải thống nhất trả lời, sau khi Claude đồng ý cho Ian ở lại đây một đêm, Trình Trì rất khách khí tiễn hắn ra cửa.
Ngày hôm đó, Claude vuốt ve mai tín bội thuộc về Lance, ngồi trong phòng cả đêm.
.
.
Chương 11: Những quá khứ xưa
“Ngươi yêu ta không? Không, ngươi không yêu ta, nếu ngươi yêu ta thì sẽ không cam chịu cuộc sống tầm thường mà thờ ơ với những điều ta nói.”
“Ngươi biết không, ta đã hết chịu nổi những ngày tháng khô khan vô vị trong quá khứ, đó căn bản không phải cuộc sống mà ta muốn, ngươi hiểu rõ, nhưng cứ giả vờ không biết!”
“Ta truy cầu thứ ta muốn thì có cái gì sai? Ta muốn ngươi đến, ngươi không đến, bây giờ tự ta đến, ngươi có tư cách gì quản ta? Ta cũng có quyền truy cầu mộng tưởng của mình!”
“Ta không nợ ngươi, Claude, tuy rằng ta lợi dụng ngươi, nhưng ta đã sinh con cho ngươi, ta cùng ngươi vượt qua thời khắc gian nan nhất, ta lấy nỗ lực của mình đổi bằng thù lao, chúng ta chẳng hề nợ gì nhau.”
“Ngươi đi đi, Claude, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa, ta chờ mong một ngày có thể tháo xuống mai tín bội này.”
.
Là ai, ai nói ra những lời như vậy?
Là ai, ai lộ ra vẻ mặt oán độc như vậy?
Là ai, ai dùng đôi mắt như cười như không đó, trào phúng nhìn tất cả?
.
Đêm khuya, Claude nằm trên giường giật mình thức tỉnh từ trong mộng, hắn cau mày, dùng hai tay chà xát mặt mình, cảnh trong mơ vừa rồi lại hiện lên rõ ràng trong óc.
Claude nghĩ tới, là Lance, là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Lance, Lance đã nói với hắn, mà cách Lance không xa, thanh niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá kia, bỡn cợt nhìn tất cả.
Claude lắc đầu, xuống giường muốn mau chân đi xem Ian có đạp đệm da xuống hay không, thẳng đến khi thấy chiếc giường trống không, hắn mới phản ứng được, hôm nay Ian không có ở nhà, nó đang ở nhà Trình Trì.
Đúng, là Trình Trì, không phải Lance.
Tuy rằng hắn cũng có mái tóc đen mềm mại, nụ cười ấm áp, còn có cặp mắt mang cười, nhưng Claude rất rõ ràng, hắn không phải Lance. Bởi vì những lời này là Claude vì muốn cho Ian có một tưởng tượng đẹp mà miêu tả ra, Lance chân chính cho tới bây giờ cũng không thể là như vậy.
Lance mặc dù có mái tóc đen mềm, nhưng hắn chẳng bao giờ có nụ cười ấm áp, trong mắt hắn luôn mang theo rất nhiều tính toán, tâm của hắn quá lớn, lớn đến nỗi Mạt Thác trấn không thể chứa nổi hắn.
Trước đây Claude nghĩ không rõ, hắn đã đem tất cả những gì mình có thể cho, đều dành cho Lance, vì sao hắn lại muốn rời đi.
Cho đến một ngày, Claude mới rõ ràng, thì ra thứ mà chính mình trân quý, trong mắt Lance lại không đáng một dồng, mà thứ mình muốn vứt sang một bên, mới là mục tiêu mà Lance hướng tới.
Từ đầu tới cuối, Claude đều đã đoán sai, hiểu sai, tặng sai.
Claude muốn một gia đình hoàn chỉnh, đây là mộng tưởng từ khi hắn nhận thức được sự đời.
.
Từ nhỏ, Claude đã cùng daddy Bonnie sống nương tựa lẫn nhau, hắn chưa được gặp papa mình, hắn dựa vào tiền bán giày da do Bonnie chế tác mà lớn lên.
Không có người để nương tựa, luôn luôn có vẻ yếu đuối và gian nan, nhưng dù thân thể không khỏe, Bonnie vẫn tự mình cố gắng hết sức nuôi Claude không lo cơm áo mà trưởng thành.
Claude cũng thương daddy hắn, tuy rằng Bonnie rất trầm mặc, thường hay đầy tâm sự ngồi bên cửa sổ mà đờ ra, cũng không thường nói chuyện với Claude, nhưng hắn có thể từ trong mắt Bonnie thấy được sự quan ái thật tình.
Đặc thù của gia đinh khiến Claude sớm bỏ đi tính trẻ con, hắn dốc sức giúp đỡ Bonnie làm những chuyện trong khả năng của mình. Trong lúc những đứa trẻ khác còn đang được papa cùng daddy yêu thương mà vô tư chơi đùa, hắn đã học được chẻ củi, học làm thịt nướng, học được tìm Barry xem bệnh khi daddy mình không khỏe, đồng thời sắc thuốc bưng đến trước giường cho Bonnie.
Claude cũng không cảm thấy như vậy là khổ cực, hắn cho rằng một cuộc sống không có papa, chính mình nên giống như một giống đực đã thành niên gánh vác trách nhiệm gia đình.
Claude luôn luôn mong muốn chính mình có thể mau chóng lớn lên, sau khi lớn hắn có thể đi săn, Bonnie sẽ không cần mỗi ngày đều khổ cực làm giày da, ngay cả lúc sinh bệnh cũng không thể an ổn mà nghỉ ngơi, hắn cũng có thể dẫn Bonnie đi du ngoạn, Claude cho rằng công tác nặng nề mỗi ngày là nguyên nhân khiến cho Bonnie có vẻ càng suy yếu.
Từ đầu đến cuối, Claude vẫn không hỏi Bonnie về papa mình, trực giác cho hắn biết Bonnie sẽ không muốn nghe đến những điều này, nếu như hắn hỏi, Bonnie khẳng định sẽ nói, nhưng hắn sẽ không vui. Claude chưa bao giờ làm chuyện khiến Bonnie không vui.
Nhưng Claude không hỏi, không có nghĩ là hắn không muốn có papa, có một lần Claude đi tìm bạn cùng nhóm là Rupert thì, hắn thấy papa Sam của Rupert hất hắn lên cao rồi ôm lấy, Rupert hưng phấn cười chói tai, Claude đứng ở góc đường tinh tường cảm nhận được sự đố kị cùng ước ao trong lòng.
Lúc đó Claude chỉ lén lút rời đi, hắn biết nếu như Sam thấy hắn, cũng sẽ cùng hắn chơi đùa như vậy, nhưng Claude không muốn, bởi vì đó không phải papa của hắn.
Sớm trưởng thành, Claude được người bên ngoài xem như là một đứa trẻ hiểu chuyện lại ổn trọng, chỉ có chính hắn mới biết được khát vọng và tự ti trong lòng mình.
Claude thường trầm mặc khi nghe nhóm bạn đàm luận về những đồ chơi thú vị mà papa bọn họ lấy về từ trong rừng, daddy của bọn họ lại chế biến cho bọn họ thịt nướng tươi ngon, hắn im lặng nghe nhóm bạn hăng hái thảo luận, đồng thời kiệt lực ẩn giấu sự ước ao trong ánh mắt.
Sau đó, Claude dần dần không cùng nhóm bạn ra ngoài chơi đùa nữa, bấy lâu sau, mọi người kéo bè kéo phái đi chơi cũng quên gọi hắn, cuối cùng, bạn của Claude chỉ còn mỗi Rupert nhiệt tình chất phác.
Nhìn thấy những gia đình bình thường nhưng ấm áp trong trấn, Claude bé bỏng chôn sâu một nguyện vọng trong lòng, hắn muốn có một gia đình, một gia đình nguyên vẹn và hạnh phúc.
Từng thú nhân giống đực, lúc mười sáu tuổi đều phải cử hành nghi thức trưởng thành, trước đó bọn họ phải vào rừng để tiến hành thí luyện, chứng minh bọn họ đã trở nên dũng mãnh cường tráng, có thể nuôi sống bạn lữ tương lại của mình, có thể bảo hộ gia đình.
Sau khi thí luyện qua đi, trưởng trấn sẽ thỉnh tộc trưởng đức cao vọng trọng đến, vì bọn họ cử hành nghi thức, đồng thời cấp cho họ một khối mặc ngọc, đó cũng là lễ vật mà sau này bọn họ tặng cho bạn lữ của mình.
Giống cái không có năng lực chiến đấu, rất dễ bị thú dữ xà trùng công kích, mà hương vị do mặc ngọc phát ra cũng khiến lũ xà trùng này kiêng kỵ, giống đực đưa cho bọn họ khối mặc ngọc được khắc thành tín bội mà họ vượt qua sinh tử mới có, đưa cho giống cái để biểu đạt hứa hẹn rằng bọn họ sẽ bảo vệ giống cái mà họ kết làm bạn lữ.
Nguyên nhân là vì thí luyện tàn khốc, cho nên thú nhân thành niên sẽ từ khi hài tử của mình còn nhỏ, bắt đầu chú ý dạy bọn nó kỹ thuật săn bắt, để tăng thêm một phần năng lực giúp chúng có thể từ rừng rậm đi ra trong tương lai.
Mà Claude không có papa, kỹ thuật săn bắt của hắn theo Sam mà học được, nhưng đó cũng không phải phương pháp tốt nhất, bởi vì thú nhân bất đồng chủng loại sẽ có phương pháp đi săn của chính bọn họ.
Hình thú của Sam và Rupert là sư tử, mà Claude là báo, phương pháp đi săn của sư tử không thích hợp với loài báo, cho nên đa phần là do Claude tự mình lĩnh hội được.
Claude hiểu rất rõ, nếu như hắn không đủ năng lực mà xông vào rừng rậm sẽ có kết quả gì, nhưng vì Bonnie, vì nguyện vọng, hắn phải sống sót, đi ra khỏi khu rừng.
Claude đem tất cả thời gian nhàn hạ đều dùng để tập luyện, không ngừng tìm tòi tổng kết phương pháp đi săn chân chính thuộc về mình, không ngừng đối đầu với dã thú do Sam bắt tới cho hắn tập luyện.
Mỗi một lần luấn luyện kết thúc đều sức cùng lực kiệt, đầy mình mồ hôi cùng vết thương, nhưng Claude chưa từng kêu khổ hay than mệt, vì không để Bonnie lo lắng, hắn còn cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa sạch bên dòng suối mới đi về nhà.
Nhưng, bởi vì mệt mỏi mà mỗi ngày đều ngủ thật say, Claude vĩnh viễn không biết, mỗi buổi tối, Bonnie sẽ chống đỡ thân thể suy yếu ngồi bên giường hắn kiểm tra từng vết thương, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng tự trách.
Ngày Claude tiến hành thí luyện, Bonnie nhờ sự trợ giúp của papa và daddy của Rupert, cũng đi vào rừng.
Trải qua thời gian chờ đợi dằn vặt, hắn thấy được nhi tử đã trở nên cao to của mình, đầy người đều là máu, toàn thân đều là vết thương từ trong rừng đi ra, đối với mình nở một nụ cười suy yếu nhưng xán lạn.
Có được mặc ngọc, Claude vẫn không sốt ruột tìm bạn lữ, hắn bắt đầu tiếp nhận trọng trách nuôi gia đình, yêu cầu Bonie hảo hảo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể.
Claude mỗi ngày đều bận rộn, không chú ý tới Bonnie vốn không thường hay nói chuyện lại càng trầm mặc, thời gian ngồi đờ ra ngày càng dài, chỉ là thỉnh thoảng nhác thấy được ánh mắt của Bonnie nhìn chằm chằm mình không kịp thu hồi, Claude cảm thấy Bonnie hình như thông qua hình ảnh của mình mà nghĩ đến một người nào đó, đợi đến khi Claude nhìn kỹ lại thì Bonnie đã kịp quay đầu.
Biến cố luôn luôn đột nhiên xuất hiện, lúc Claude nghe được tin Bonnie tại rừng rậm bị dã thú tập kích, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, nhờ có Rupert bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nếu không hắn đã ngã xuống.
Cố nén khủng hoảng trong lòng chạy tới nhà Barry, Claude thấy được Bonnie lông tóc vô thương chỉ bị kinh hách, cùng Lance vẻ mặt tái nhợt, trên lưng có vết thương dữ tợn không gì sánh được.
Sự tình nhờ vậy phát triển thuận lợi, ân nhân cứu daddy của hắn, giống cái xinh đẹp mà ôn nhu, trò chuyện thân mật, mỉm cười mang theo chút ngượng ngùng, còn có chút tình ý xấu hổ nhưng kiên định trong ánh mắt, tất cả đều khiến thế giới trống rỗng của Claude bỗng nhiên rung động.
Ngày đó khi ưng thuận lời hứa ký hạ khế ước, Claude nghĩ cuộc đời của hắn đã bắt đầu một giai đoạn mới, hắn sẽ dốc hết toàn lực che chở cho hạnh phúc này.
.
Nhưng khởi đầu thoạt nhìn tốt đẹp như vậy, vì sao lại có kết cục này? Là bắt đầu từ sau khi Lance hạ sinh Ian đã nói ra những lời vô ý nhưng có hàm nghĩa khác, hay là bắt đầu từ khi Bonnie nói rõ tất cả chân tướng với mình trước lúc rời khỏi thế gian này, là bắt đầu từ khi Lance càng ngày càng ít tươi cười, hay là từ khi hắn vô ý miêu tả về sự phồn hoa của thành Lodan mà bắt đầu?
Claude không thể xác định, nhưng quay đầu lại nhìn, dấu chân ngựa đã in đầy khắp chốn.
Nhìn Lance gây sự, Claude vẫn tưởng sự ra đi của người thân mang đến cho hắn đả kích quá lớn, cho nên Claude dịu dàng trấn an Lance, nỗ lực săn bắt càng nhiều con mồi, kể cho hắn nghe những chuyện vui mà mình nghe được từ Rupert hoặc gặp phải trong rừng.
Claude cho rằng cứ cố gắng thì sẽ có kết quả tốt, Lance cũng không hề cùng mình khắc khẩu, hắn dần dần trở nên an tĩnh, bắt đầu lo lắng vết sẹo trên lưng mình, không ngừng hỏi Claude hắn có xấu xí hay không.
Claude mỗi lần được hỏi là mỗi lần phủ nhận, trấn an.
Sau đó, một ngày không hề báo trước, Claude từ rừng rậm trở về phát hiện Lance mất tích, lưu cho hắn Ian đã khóc đến khàn giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tím tái, cùng một mảnh giấy nhắn tin.
Claude ôm Ian, nhìn mảnh giấy, nửa ngày không nói nên lời.
Một lần rồi lại một lần, tìm kiếm trong vô vọng, ngay lúc Claude nghĩ nơi không có khả năng nhất là thành Lodan, thì lại lần nữa nhìn thấy Lance quần áo hoa lệ, hắn đã hiểu, tất cả những gì mình làm trước đây đều là một trò cười.
Claude mặt không biểu tình nghe Lance chỉ trích chính mình, nghe hắn oán giận, nghe hắn biện giải cho hành vi ích kỷ của mình, nhìn đến nét phiền chán cùng căm hận khi Lance nghe hắn nhắc đến Ian, hắn cảm thấy, gương mặt mỹ lệ đó so với loài hoa ăn thịt trong rừng rậm còn xấu xí hơn.
Trong lòng dâng lên một cổ phẫn nộ, Claude cự tuyệt yêu cầu giải trừ khế ước của Lance, hắn không hề liếc mắt nhìn Lance, cũng không để ý đến thanh niên áp quần đẹp đẽ bên cạnh nhìn mình với ánh mắt trào phúng, xoay người rời khỏi thành Lodan trở về Mạt Thác trấn, bắt đầu cuộc sống tự mình nuôi nấng Ian.
Cuộc sống nhạt nhẽo và vô vị cứ kéo dài như vậy cho tới khi Trình Trì đến, đúng vậy, Claude ngay từ đầu đã biết Trình Trì không phải Lance, nhưng hắn vẫn không muốn đối mặt với sự thực này, hắn không muốn đối mặt với chuyện Lance đã chết, không muốn đối mặt với hiện thực lệch lạc mà năm xưa hằng nỗ lực tìm kiếm, hắn lừa mình dối người, nghĩ rằng chỉ cần không thừa nhận, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng thời gian trôi qua, Claude không thể tiếp tục lảng tránh sự thực này, hắn bắt đầu nghĩ lại, bỏ qua quá khứ, bắt đầu tự hỏi, yêu là gì?
Claude cũng không như lời Lance nói rằng mình không yêu hắn, nếu năm đó không yêu, làm sao có thể cùng hắn kết hợp, làm sao lại hết lần này tới lần khác đi tìm hắn, làm sao sẽ trước mặt thanh niên kia tại thành Lodan ăn nói khép nép cầu xin hắn trở về.
Chỉ là, Lance mang đến cho hắn thương tổn quá sâu, vạch trần chân tướng tàn khốc, tình ái ngây ngô đầu đời dần theo thời gian cùng thương tổn mà hầu như tiêu tan toàn bộ.
Claude trưởng thành sớm, số phận không ngừng trêu ngươi hắn, hắn vẫn cứng cỏi nhờ vào những lời chỉ bảo nhiều ít của người ngoài mà đối mặt, nhưng sự tình này, ai cũng không thể hỗ trợ.
Yêu biến thành hận, oán hận nhờ thời gian mài giũa trở thành chấp nhất, chấp nhất như sương mù dày đặc khi một lần nữa hắn nhìn thấy gương mặt tương tự như Lance đã lan tràn, Claude cứ như vậy mà mất đi phương hướng, bướng bỉnh lừa mình dối người tự cứu vớt chính mình, an ủi chính mình.
Hồi tưởng lại quá khứ, hồi tưởng lại buổi chiều nay thừa nhận Trình Trì không phải Lance, thành khẩn xin lỗi hắn, thì có cảm giác trong lòng trút được một gánh nặng, Claude lờ mờ hiểu ra chút gì đó, lĩnh ngộ chút gì đó, nhìn bầu trời càng lúc càng hừng lên ngoài của sổ, Claude cảm thấy trong lồng ngực hình như cũng được chiếu rọi vào một tia sáng.
.
.
Chương 12: Những tháng ngày hạnh phúc của Ian
Dựa theo thỏa thuận với Claude, Ian ban ngày ở nhà Trình Trì, buổi chiều Claude sẽ đón nó về.
Bởi vì biết mình có daddy, Ian mỗi ngày đều như một chú chim nhỏ hạnh phúc, vốn ban đầu còn mang theo vẻ rụt rè, cũng đã tan biến không gặp, nó bắt đầu giống như một đứa trẻ bình thường làm nũng nô đùa với Trình Trì, giống như một cái đuôi nhỏ, Trình Trì đi đâu thì Ian theo đó.
Trong mắt Ian, nhà của Trình Trì giống như thiên đường, có kẹo ngon, có vườn hoa đẹp thật đẹp, còn có cái ôm ấm áp của daddy.
Trình Trì tựa ở cạnh cửa nhìn Ian vẻ mặt tập trung rón ra rón rén muốn lao đến bắt chú bướm đậu trên đóa hoa, chiếc đuôi bởi vì khẩn trương mà buông thẳng, hai cái tai nho nhỏ thường thường run rẩy một chút, đi tới cự ly mà nó nghĩ đã đủ gần, nó ngừng lại, sau đó bổ nhào tới.
Trình Trì vui vẻ nhìn chú bướm uyển chuyển tránh thoát ‘móng vuốt’ của Ian, còn giống như thị uy với Ian mà lượn hai vòng trên đầu nó, sau đó mới chậm rãi bay đi.
Mà Ian vồ hụt, thân thể không cách nào giữ thăng bằng, cả người té nhào vào bụi hoa, cái mông nhỏ tròn tròn vểnh lên cao, cái đuôi đen nhỏ không ngừng lắc lư.
Hơn nửa ngày, Ian mới có thể từ trong bụi hoa bò ra, một bên hắt xì một bên vươn tay nhỏ bé đem bùn đất và cánh hoa dính trên người trên mặt mình phủi xuống. Trình Trì thấy Ian trên mặt chỗ đen chỗ trắng, giống như một con mèo hoa nhỏ, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười, Ian ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện daddy không hề thông cảm thản nhiên nhìn mình ngã cũng không đến giúp, nhất thời mếu máo, nhấc đôi chân ngắn bổ nhào đến ôm lấy chân Trình Trì có chút oán giận có chút làm nũng nói, “Daddy hư…”
Trình Trì khom lưng bế nó lên, vươn tay giúp nó phủi xuống cánh hoa và cỏ còn dính trên người, “Tại sao lại bảo daddy hư?”
Ian híp mắt chun mũi để Trình Trì giúp đỡ, hầm hừ nói, “Daddy nhìn Ian ngã cũng không chịu đến giúp ——“ Chữ ‘đỡ’ còn chưa ra khỏi miệng, một cọng cỏ bay đến tiến vào trong lỗ mũi nó, Ian vô thức hít vào, sau đó hướng sang Trình Trì hắt xì to một tiếng kinh thiên.
Trình Trì bị nước bọt văng trúng, nhất thời cứng ngắc tại chỗ, ngay cả bàn tay đang giúp Ian phủi cỏ cũng khựng lại.
Ian hắt xì xong nhìn Trình Trì giống như bị đông lạnh liền hiểu ra mình đã làm chuyện xấu, cái cổ ngắn co rụt lại, đỏ mặt, vùi đầu vào gáy Trình Trì, nãi thanh nãi khí nói, “Daddy, Ian thích ngươi nhất nga…” Nói xong còn không quên dùng đuôi nhỏ nhẹ nhàng quét qua quét lại trên người Trình Trì.
Trình Trì phục hồi tinh thần, nghe Ian nói lời ngon ngọt lại cảm nhận được động tác lấy lòng của nó, thoáng nhìn dáng vẻ lén lút của nó, nhịn không được lắc đầu cười, ôm Ian xoay người trở về phòng, mang nó đến phòng tắm giúp nó tắm rửa sạch sẽ đồng thời tự mình rửa sạch cái mặt.
Trình Trì một bên giúp Ian kỳ cọ, một bên hỏi, “Đang an lành sao lại đi bắt bướm làm gì?”
Ian có chút xấu hổ đập đập hai chân vào nhau, nhỏ giọng nói, “Ta muốn tặng cho daddy.”
Trình Trì sửng sốt một chút, ngực có chút ấm áp, vươn tay xoa xoa đầu nó, “Ian thực sự là một đứa trẻ ngoan, nhưng daddy chỉ thích con bướm được tự do tự tại thôi.”
Nghe được lời khen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ian hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt sáng sủa chứng minh nó thật vui vẻ khi được daddy mình khen ngợi.
Trình Trì dùng khăn bông giúp Ian lau khô mặt và tay, cười tủm tỉm hỏi, “Daddy dẫn Ian ra ngoài đi dạo có được không?”
“Dạ!” Ian vừa nghe lập tức cao giọng đồng ý.
Trình Trì lại tiếp tục cười tủm tỉm hỏi, “Dẫn Ian đi xem nhân ngư có được hay không?”
Ian vừa nghe liền sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kích động mà đỏ bừng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, “Thật sao?”
Trình Trì nhìn dáng vẻ hưng phấn của Ian, ý cười càng đậm, “Đương nhiên, Ian muốn đi xem không?”
Ian gật đầu như con gà mổ thóc, “Đương nhiên, đương nhiên muốn.”
Trình Trì vỗ vỗ tay, đứng lên, “Vậy thì, chúng ta hãy đi xem nhân ngư!”
Câu trả lời khẳng định khiến Ian hoan hô, “Úc, thật tốt quá, daddy sẽ dẫn Ian đi ngắm nhân ngư, úc, thật là tốt quá…”
.
Trên đường đi ra bãi biển, Ian hưng phấn không thôi, dọc đường đi đều líu ríu hỏi Trình Trì về nhân ngư.
Trình Trì cũng không ngại phiền, biết cái gì đều nói cho Ian, không biết thì nói lát nữa sẽ hỏi nhân ngư.
Dẫn Ian tới phiến đá ngầm mà hắn thường cùng Rebertine và Debby gặp mặt, lấy ra vỏ ốc thổi một hơi rồi kéo Ian ngồi xuống đợi Rebertine và Debby đến.
Ian chăm chú nhìn chằm chằm ngoài khơi, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương hỏi Trình Trì, “Daddy, nhân ngư thực sự sẽ đến sao?”
Trình Trì vươn tay xoa xoa cái lỗ tai nhỏ mềm mại của Ian, “Đương nhiên, đợi lát nữa Ian phải lễ phép nga.”
“Dạ.” Ian gật đầu chắc nịch.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, trên mặt biển xuất hiện một đợt sóng, Rebertine và Debby xuất hiện trước mặt Trình Trì.
Hai người thấy đứa bé vẻ mặt ngạc nhiên và khâm phục bên cạnh Trình Trì, đều sửng sốt một chút, Rebertine lập tức cười chào hỏi, “Ô ồ, đây là nhóc Ian phải không?”
Ian nhớ kỹ daddy nói với mình, tóc màu nâu là Rebertine, tóc vàng nhạt là Debby, trên mặt lộ ra một nụ cười khả ái, vung vẫy tay nhỏ bé dùng âm thanh non nớt chào hỏi, “Chào Rebertine thúc thúc, chào Debby thúc thúc, ta là Ian, thật vui được biết các ngươi.”
Ian nhu thuận khả ái khiến Debby manh động không kiềm được, nhưng lại lo dọa bé sợ, cho nên khắc chế xung động muốn đem Ian ôm vào lòng, có chút ngượng ngùng vẫy tay chào lại, “Hi, nhóc Ian.”
Nhưng Rebertine không quan tâm nhiều như vậy, tùy tiện búng người lên mặt đất nhéo má Ian bé bỏng một cái, “Này, nhóc, ngươi lớn lên sẽ rất tuấn tú a.”
Ian bị động tác thân quen của Rebertine khiến cho sửng sốt một chút, lập tức cười càng tươi hơn, lễ phép nói, “Cảm ơn, Rebertine thúc thúc ngài cũng rất tuấn tú.”
Rebertine nghe được liền vui vẻ, nháy mắt nói với Trình Trì, “Con của ngươi thật biết giao tiếp a.”
Trình Trì tự hào ôm vai Ian nói, “Đương nhiên, ngươi cũng không phải đã nhìn ra nó là con của ai sao.”
Dáng vẻ giả vờ cợt nhả của Trình Trì khiến Rebertine và Debby đều bị chọc cười ha ha.
Trình Trì đưa cái hộp cho Rebertine đang ngồi bên cạnh, “Đây là kẹo ngày hôm nay, có thêm vị rong biển, không mang nhiều lắm, ngươi đem về cho bọn họ nếm thử trước, nếu thích thì lần sau ta sẽ mang đến nhiều hơn.”
Rebertine gật đầu, đụng đụng vào vai Trình Trì, dùng ánh mắt ra hiệu hướng về Ian đang cùng Debby làm quen, “Nhận nó rồi hả?”
Trình Trì nhìn Ian đang hưng phấn quan sát chiếc đuôi của Debby, Ian cảm giác được ánh mắt của Trình Trì, quay đầu tặng cho hắn một nụ cười tươi rói, Trình Trì cười xoa xoa đầu nó, lúc này Ian mới lại xoay người tiếp tục nói chuyện với Debby.
Nghe được vấn đề của Rebertine, Trình Trì thản nhiên cười cười, “Ngay từ đầu ta đã biết không có cách nào mặc kệ đứa trẻ này, bây giờ, cũng không tệ lắm, Ian hài lòng, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
Rebertine hiểu rõ gật đầu, “Nhóc con khiến người ta thích như nó, quả thực làm cho người khác không nhẫn tâm, như vậy cũng tốt, cho ngươi bớt cô đơn một mình, có một đứa trẻ làm bạn ngươi cũng vui vẻ chút.”
Nghe Rebertine tán thành, Trình Trì có chút cảm kích nói với hắn, “Cảm ơn ngươi đã ủng hộ ta.”
Rebertine làm động tác sờ cánh tay, “Nghìn vạn lần đừng có lên cơn ‘tình củm’, ta nổi da gà rồi, chúng ta cùng là người lưu lạc chân trời mới, đều đến được nơi này, ta chắc chắn toàn lực ủng hộ ngươi a.”
Trình Trì bị câu nói của Rebertine chọc cười.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian